Nhân chứng sống "Tử chiến trên không" kể lại vụ không tặc 1978: “Tôi đã ba lần chờ chết”

Một chuyến bay dân dụng tưởng chừng bình yên bỗng hóa cơn ác mộng khi nhóm không tặc xuất hiện. 47 năm sau, người tiếp viên sống sót vẫn rùng mình khi nhớ lại giây phút sinh tử ấy.

Tiếng nổ chát chúa vang lên khi một tên không tặc ném lựu đạn về phía buồng lái. Khói mù mịt bốc lên, chiếc DC-4 chao đảo dữ dội. Hành khách gào khóc trong hỗn loạn. “Tôi úp mặt xuống ghế, nhắm mắt, chỉ nghĩ: thôi rồi, chắc chết”, bà Ngô Kim Thanh, cựu tiếp viên, nghẹn giọng kể.

Các thành viên tổ bay chuyến bay DC4 số hiệu 501 đã kiên cường chống trả không tặc để bảo vệ máy bay và hành khách. Ảnh: Tư liệu của đoàn phim.
Các thành viên tổ bay chuyến bay DC4 số hiệu 501 đã kiên cường chống trả không tặc để bảo vệ máy bay và hành khách. Ảnh: Tư liệu của đoàn phim.

Trước đó, chuyến bay vừa rời Đà Nẵng được khoảng 10-15 phút. Bà Thanh cùng đồng nghiệp Huỳnh Thu Cúc đang chuẩn bị suất ăn cho hành khách thì hai tên không tặc xông tới, vén màn khoang tiếp viên, tay cầm dao và lựu đạn. Chúng dí bà Thanh sát cửa buồng lái, ép mở cửa bằng mọi giá.

“Chúng dọa nổ tung máy bay nếu không mở cửa, nhưng tôi không dám bấm nút báo hiệu, vì sợ tổ bay mở cửa sẽ có án mạng. Giữ cửa buồng lái là cách duy nhất cứu cả chuyến bay,” bà Thanh nhớ lại.

Ngày 28/6/1978, trên chuyến bay số hiệu 501 của Hàng không dân dụng Việt Nam, nữ tiếp viên Ngô Kim Thanh đã trải qua 52 phút ám ảnh nhất cuộc đời – ba lần tưởng chừng không thoát khỏi tử thần.

Từ phải sang: Ông Phạm Trung Nam - cơ trưởng chuyến bay; bà Huỳnh Thu Cúc và bà Ngô Kim Thanh - tiếp viên hàng không; ông Nguyễn Văn Hương - hoa tiêu chuyến bay (người dẫn đường). Ảnh: NVCC.
Từ phải sang: Ông Phạm Trung Nam - cơ trưởng chuyến bay; bà Huỳnh Thu Cúc và bà Ngô Kim Thanh - tiếp viên hàng không; ông Nguyễn Văn Hương - hoa tiêu chuyến bay (người dẫn đường). Ảnh: NVCC.

Khi uy hiếp không thành, bọn không tặc trở nên hung hãn. Một tên rút súng bắn vào đùi bà Thanh, máu tuôn xối xả, bà gục ngay lối đi. “Tôi nằm đó, nghe tiếng chân chạy, tiếng hành khách kêu gào, nghĩ chắc mình không sống nổi đến khi máy bay hạ cánh,” bà kể.

Nhờ tiếng súng và sự hỗn loạn, tổ bay trong buồng lái nhận ra tình hình. Họ quyết định không mở cửa, xin quay đầu về sân bay Đà Nẵng, lấy thân người và hành lý chặn kín cửa gỗ.

Không tặc tiếp tục bắn phá nhưng bất thành. Trong lúc hoảng loạn, một tên ném lựu đạn vào cửa buồng lái ngay sát chỗ bà Thanh đang nằm. “Tôi úp mặt vào ghế, nhắm mắt lại, chờ tiếng nổ cuối cùng. Tôi đã sẵn sàng chết,” bà hồi tưởng.

Không ngờ quả lựu đạn bật ngược lại, khiến tên ném ra chết tại chỗ. Bà Thanh trúng thêm mảnh đạn ở chân, máu loang khắp sàn. Khói bụi mù mịt, bụng máy bay bị khoét lỗ lớn. Không còn cách vào buồng lái, nhóm không tặc bắn tiếp vào động cơ và thùng xăng, định cho máy bay nổ tung. Đó là lần thứ ba bà Thanh đối diện “tử thần”.

Phim Tử chiến trên không lấy cảm hứng từ những vụ không tặc có thật ở Việt Nam những năm đầu sau Giải phóng. Ảnh: Tử chiến trên không.
Phim Tử chiến trên không lấy cảm hứng từ những vụ không tặc có thật ở Việt Nam những năm đầu sau Giải phóng. Ảnh: Tử chiến trên không.

May mắn thay, máy bay không phát nổ. Khi thấy máy bay chuẩn bị đáp xuống sân bay Đà Nẵng, hai tên nhảy xuống sông Cẩm Lệ nhưng tử vong ngay sau đó. Những kẻ còn lại bị lực lượng an ninh khống chế.

“Tôi cứ nghĩ không thể thoát chết. Tôi bị bắn, bị mảnh lựu đạn găm vào người, nằm bất động trên sàn, máu me lênh láng, tiếng người kêu gào vang khắp khoang. Cái cảm giác từng phút chờ cái chết ập đến, cả đời tôi không quên,” bà Thanh nghẹn ngào.

https://sohuutritue.net.vn/nhan-chung-song-tu-chien-tren-khong-ke-lai-vu-khong-tac-1978-toi-da-ba-lan-cho-chet-d324651.html

Bạn vừa đọc bài viết Nhân chứng sống "Tử chiến trên không" kể lại vụ không tặc 1978: “Tôi đã ba lần chờ chết” thuộc trang Giải Trí trên website: vnhay.vn. Hẹn gặp bạn ở những bài viết sau.

Chia sẻ
Hà Phương (SHTT)
Ngoại hạng Anh Xem thêm
Champions League Xem thêm
Ô Tô Xem thêm